- Con người sống càng ích kỷ càng đơn độc, đây chính là nỗi thống khổ lớn của đời người.
Đức Phật nói rằng các quan điểm tiêu cực của ta có chung hai yếu tố: sự vô minh và ích kỷ. Ta không hiểu mình là ai hay mình cùng các hiện tượng khác tồn tại như thế nào. Đây chính là sự vô minh. Vì mông muội, ta nhấn mạnh tầm quan trọng của cái tôi.
Quan điểm đề cao cái tôi này sau đó sẽ đem lại cho ta vô vàn rắc rối, dù nhìn bề ngoài, nó có vẻ như bảo vệ sự tồn tại của ta.
Triết lý của việc đề cao cái tôi là: “Mình là người quan trọng nhất. Niềm hạnh phúc của mình là quan trọng nhất, và nỗi đau khổ của mình cần bị diệt trừ đầu tiên“.
Con người sống càng ích kỷ, càng độc đoán càng cô đơn.
Ích kỉ có thể hiểu là chỉ sống cho bản thân mình, lo cho bản thân mình, còn người khác thì mặc kệ, không quan tâm. Những người sống ích kỉ thường chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân, thua thiệt như thế nào.
Biểu hiện của tính ích kỉ trong mỗi con người rất rõ nét. Họ sẽ luôn sống trong tư thế không chịu mở lòng, làm việc gì cũng phải tính toán hơn thua với người khác, nếu thấy lợi về mình thì mới làm còn ngược lại thì thôi. Ích kỉ là một lối sống tiêu cực, không chỉ bào mòn bản chất của chính mình mà còn ảnh hưởng đến xã hội.
Người ích kỷ thường chỉ thích hưởng thụ, không biết thông cảm, chia sẻ với ai, kiểu người sống chỉ bo bo biết mình thế này thì hỏi sao có thể có phúc báo tốt được.
Cuộc đời con người, khó tránh khỏi sinh lão bênh tử, nhưng đâu có gì đáng sợ, bởi ai cũng như thế, có sinh ắt có diệt. Tâm bệnh mới là thứ đáng sợ, đeo đẳng dai dẳng nhất. Một trong những điều gây ra tâm bệnh lại chính là sự ích kỷ.
Người bị thói ích kỷ xâm chiếm tâm hồn, lúc nào cũng chỉ mong có lợi cho mình, tấm lòng không thoáng đạt, tâm không đại lượng, khó tiển triển thành tựu, tự bản thân không thể thăng hoa cảnh giới tư tưởng.
Vì thế, ngoài việc chú ý giữ gìn sức khỏe để không chịu nỗi thống khổ bệnh tật, cũng cần phải chữa khỏi tâm bệnh của chính mình.
) - Phật dạy, người có nhiều đức tính tốt hơn ta là bậc thầy ta, ta học những cái hay của họ. Người có cái dở hơn ta cũng là bậc thầy của ta, ta cũng học để tránh.
Hãy cùng đọc câu chuyện cổ Phật giáo dưới đây:
Phật hỏi: Tại sao con lại đi nói lỗi người khác ?
Con đáp: Con muốn giúp họ mà. Con muốn mọi người tốt. Con muốn họ đi đúng đường. Con muốn nói cái hay ra cho mọi người biết. Con muốn được coi trọng. Con muốn họ công nhận con. Con muốn cái con muốn.
Phật đáp: Con muốn nhiều quá. Con thấy con tham chưa? Bỏ được cái tham này trước đã con nhé !
Thấy lỗi mình, bỏ lỗi người
“Tha phi ngã bất phi, ngã phi tự hữu quá”, nghĩa là nếu người làm trái là họ chịu, mình đừng giành cái trái của người. Thế mà người đời cứ đi giành cái trái của người ta; thấy ai làm lỗi liền sinh bực bội nóng giận.
Như vậy là người có lỗi mình liền sinh lỗi, tức là mình giành lỗi với người rồi. Nhiều người nói mới nghe coi như họ tích cực lắm, kỳ thực thì họ chưa biết tu. Họ cho rằng mình phải thấy lỗi người để chỉ trích cho họ sửa, nếu không chỉ thì để họ trái hoài sao?
Thoạt nghe thấy như tốt lắm, nhưng nếu cứ thấy lỗi người hoài thì sinh tự cao ngã mạn, đó là cái bệnh lớn của người tu, đâu phải là người tốt!
Ảnh minh họa.
“Đản tự khước phi tâm, đả trừ phiền não phá”, nghĩa là chỉ nhìn lại mình để thấy tâm sai quấy lỗi lầm mà phá bỏ nó, luôn luôn do dứt trừ phiền não để cho tâm được trong sạch. Được như vậy thì “Tắng ái bất quan tâm, trường thân lưỡng cước ngọa”, yêu ghét không bận lòng thì lúc đó duỗi thẳng hai chân ngủ một cách thoải mái.
Sở dĩ chúng ta nằm xuống ngủ không được là vì nhớ người này, buồn người kia, trách người nọ, tâm tư cứ quay cuồng làm sao mà ngủ cho được. Người thật tu thì hết khổ, còn người tu giả cứ thấy lỗi người hoài thì khổ hoài.
Tu là cốt đem lại sự an ổn cho mình và cho người. Nếu mình bất an thì mọi người cũng bất an lây. Thế nên phải buông xả hết, thì mới có thể tiến tới chỗ an vui, khi mình được an vui thì người cũng được an vui lây; nếu mình cố chấp, phần mình đã khổ lại còn làm khổ lây người khác.
Nhớ đừng mang tâm trạng tìm lỗi người khác, mà phải luôn nhìn lại lỗi mình. Hãy dẹp lỗi lầm của mình, phá sạch tâm phiền não, buông xả lòng yêu ghét, có mới thảnh thơi hết khổ.
Bồ Tát Thường Bất Khinh thấy ai cũng có Phật tính và sẽ thành Phật, không thấy người nào dở cả nên đi đâu gặp ai ngài cũng nói: “Tôi không dám khinh các ngài, các ngài sẽ thành Phật”. Nếu thấy ai cũng sẽ thành Phật thì có khinh chê người nào đâu?
Vậy chúng ta hãy kiểm lại mình và nghĩ rằng chung quanh mình ai cũng trở thành người tốt, tốt bằng mình hoặc tốt hơn mình, thì mình đâu có chê chán ai, đâu có xa lánh ai. Còn nếu mình thấy ai cũng xấu hết, chỉ riêng mình hay, thì ai giúp mình được nữa? Bởi thế, phải nhớ cho kỹ là phải thấy lỗi mình, tìm cái hay của người.
Học người để rèn mình
Phật dạy, người có nhiều đức tính tốt hơn ta là bậc thầy ta, ta học những cái hay của họ; người có cái dở hơn ta cũng là bậc thầy của ta, ta cũng học để tránh. Thầy hay, chúng ta học bắt chước, thầy dở, chúng ta học để tránh.
Cũng vậy, khi phát tâm tu, người trợ giúp phương tiện để tiến là thiện tri thức, mà người làm chướng ngại để thử thách coi mình tiến tới đâu cũng là thiện tri thức. Người giúp phương tiện là kéo mình lên từ từ, người thử thách giúp mình nhảy vọt; cả hai đều là người tốt giúp mình tiến, nên không có người nào để cho chúng ta chê chán cả.
Người phát tâm tu, không ai mà không thầm hứa chinh phục tham, sân, si. Đã ngầm hứa như vậy rồi, thì những cơ hội khơi dậy tham, sân, si là cơ hội tốt để cho chúng ta điều phục nó. Nếu chúng ta chưa điều phục được thì trách mình hay trách cơ hội? Phải tự trách mình còn yếu. Nhưng đa số người tu gặp chướng duyên cứ trách thiên hạ, trách hoàn cảnh:
“Tôi tu mà thiên hạ phá tôi hoài”, chớ không ngờ chính vì mình không thật tu, hoặc tu còn yếu không chuyển được cảnh rồi thối chuyển lui sụt. Nếu nói theo đạo lý chân thật, thì thế gian này không ai phá mình cả, chỉ có mình phá mình. Tất cả cái hay, cái dở, cái tốt, cái xấu tự nó không bắt mình thành tốt hay thành xấu, mà chính mình mới thành tốt hay thành xấu.
Ví dụ có một Phật tử mới phát tâm tu, đi đường bỗng thấy một thỏi vàng rớt trên đất, động lòng tham lượm bỏ túi, từ đó tâm bất an, toan tính đủ chuyện hết. Bất an là do không điều phục được lòng tham, lòng nó quấy phá mất thanh tịnh mà đổ thừa do vàng cám dỗ. Nếu thấy vàng thì thấy, đi cứ đi, không bận lòng thì có gì trở ngại?
Trong cuộc đời này không có cái gì ở bên ngoài hại mình bằng chính mình không làm chủ được tham, sân, si nơi mình. Nếu biết gốc của tai họa từ tham, sân, si ở nơi mình thì phải thẳng tay mà điều phục nó, chứ không có kêu ca than trách người, trách hoàn cảnh.
Đường đến an vui
Phật và Bồ Tát chỉ cho chúng ta con đường rất cụ thể, đó là: “Biết như thật điên đảo, không thọ tất cả pháp, nội tâm tịch diệt, đến Niết Bàn”. Vậy thấy như thật điên đảo là thế nào? Điên đảo là lấy đầu làm đuôi, giả cho là chân, thấy trái ngược gọi là thấy điên đảo.
Ví dụ: Được khen thì vui, bị chê thì buồn. Lời khen chê là âm thanh vừa phát ra liền mất, nó không thật mà chấp nó là thật. Chẳng hạn người tửu lượng thấp uống nửa lít rượu đã say túy lúy, khen người tửu lượng cao uống một lít không say là giỏi, là hay; còn nguời Phật tử giữ năm giới không uống rượu bị chê là người bỏn xẻn, không biết ăn chơi.
Nếu qua lời khen đó mà vui, qua lời chê đó mà buồn là điên đảo, vì cái không đáng buồn mà buồn, không điên đảo thì là gì! Cái không đáng khen mà khen, khen để đi tới chỗ chết, cái khen đó là hại tai, sao lại mừng?
Lời khen chê không có giá trị thật mà tưởng lầm là thật, đó là điên đảo; điên đảo mà tự mãn với điên đảo nên rồi cứ đau khổ. Nhóm người này khen mình lại có nhóm nguời khác chê mình; khen chê tùy chỗ, tùy thời, tùy theo cái nhìn của mỗi người, không có lẽ thật mà mình chấp là thật, đó là sai lầm.
Tiếng nói đã không thật, giá trị khen chê cũng không thật, hai cái không thật tưởng là thật, không điên đảo là gì? Do không biết như thật điên đảo nên mới chấp nhận các pháp, khen thì vui nên giành được khen rồi dẫn tới đấu tranh, bị chê thì buồn nên nổi sân giận sinh đấm đánh lẫn nhau, gây đau khổ cho nhau không có ngày cùng.
Ngay nơi cái điên đảo mà thấy đúng như thật, thì không chấp không tạo thêm tội lỗi, mà phát triển điều hay điều tốt. Chẳng hạn như biết thân này là vô thường, giả tạm không thật, nhưng vẫn đem nó ra làm việc hữu dụng cho đời, sống một ngày làm cho xứng đáng một ngày, ngày mai còn làm nữa, ngày mốt còn làm nữa, làm hoài cho tới chết mới thôi, không chán.
Nếu nghĩ thân nay còn mai mất làm chi cho mệt, ngồi chơi uống trà cho khỏe là tai họa! Cùng một sự việc mà thấy đúng thì cuộc sống có giá trị, đời vui tươi, nếu thấy không đúng thì gây tai họa lớn không thể lường.
Vì vậy, người học Phật nương theo cái nhìn của Phật là thấy tất cả điên đảo đúng như thật, để không thọ nhận các pháp cho tâm được tịch diệt và đến Niết Bàn. Niết Bàn đối với chúng ta gần hay xa và có ai không có quyền đến không? Ai cũng có quyền đến Niết Bàn với điều kiện như đã nói...
Càng sân si nhiều thì càng mệt mỏi, cuộc sống là vậy. Trước khi rời xa trần thế, con người nhất định phải biết 3 điều theo lời Phật dạy.
Hãy cũng đọc câu chuyện sau đây:
"Có một tỷ phú sống trong căn biệt thư xa hoa. Nhưng một ngày kia mắc bệnh hiểm nghèo, ông chợt nhận ra rằng tất cả những gì là danh vọng, tiền tài và vật chất, thực ra đều hư vô như mây khói.
Hết viêm xoang
Thuốc trị viêm xoang
Vì lo sợ sẽ không sống được bao lâu nữa, ông bèn tìm đến một vị danh y để xin lời khuyên. Sau khi bắt mạch, danh y nói với ông rằng: “Bệnh của ông ngoài cách này ra thì không thuốc nào có thể chữa khỏi. Tôi sẽ kê cho ông ba đơn thuốc, ông cứ theo đó mà làm, hết đơn thứ nhất thì chuyển sang đơn tiếp theo.”
Vị tỷ phú về nhà, trong lòng phấp phỏng hy vọng. Ông lấy đơn thuốc đầu tiên ra và đọc: “Hãy đến một bãi biển và nằm đó khoảng 30 phút, làm liên tục như vậy 21 ngày.” Mặc dù thấy khó hiểu, nhưng ông vẫn quyết định ra bờ biển. Ông lang thang một vòng rồi ngả lưng nằm trên bãi cát. Bất chợt một cảm giác nhẹ nhàng và khoan khoái vô cùng bao trọn thân thể ông. Vì trước đây công việc bận rộn nên ông không có cơ hội nghỉ ngơi. Nay ông có thể tĩnh tâm lại để lắng nghe tiếng gió thổi vi vu, tiếng sóng biển rì rào hòa lẫn với tiếng kêu thánh thót của đàn hải âu gọi bầy… Trái tim ông bỗng thổn thức, chưa bao giờ ông có được cảm giác thoải mái như bây giờ.
Ngày thứ 22, ông mở đơn thuốc thứ hai, trong đó viết: “Hãy tìm 5 con cá hoặc tôm rồi thả chúng xuống biển, liên tục như vậy trong 21 ngày.” Trong lòng ông đầy rẫy những băn khoăn, nhưng vẫn cặm cụi đi mua tôm cá rồi thả chúng ra biển. Ngắm nhìn từng con vật bé nhỏ được trở về với biển khơi, trong lòng ông không nén nổi nỗi xúc động.
Ngày thứ 43, ông đọc đơn thuốc thứ ba: “Tìm một cành cây và viết những điều khiến ông cảm thấy không hài lòng lên bãi cát.” Nhưng khi ông vừa viết xong, thủy triều lại cuốn tất cả xuống biển. Ông lại viết, sóng lại cuốn đi, lại viết, lại cuốn đi, rồi lại viết, và lại cuốn đi… ông bật khóc nức nở vì chợt hiểu ra tất cả. Khi về nhà ông cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, tinh thần chưa bao giờ thoải mái và tự tại đến thế, thậm chí ông cũng không còn sợ cái chết nữa."
Hết viêm xoang
Sản phẩm : VUA TRỊ XOANG
Ảnh minh họa.
Thì ra con người ta chỉ cần học được 3 điều trên thì sẽ vui vẻ hạnh phúc:
Thứ nhất: Nghỉ ngơi
Thứ hai: Cho đi
Thứ ba: Buông xuống
Là người nhất định phải biết nghỉ ngơi
Phật giáo cho rằng, trong xã hội này có hai loại người. Một là quá tham lam, mong muốn và theo đuổi sự thành công, mong muốn kiếm tiền, ham muốn sao cho mình không ngừng vươn xa hơn nữa. Còn loại người thứ hai sống không có mục đích, không có chí tiến thủ.
Nhưng chúng ta cần nhận thức rõ rằng, có người mới được ít đã thấy đủ; có người biết đủ và cảm thấy vui vẻ, đây là hai dạng người không giống nhau. Người được ít mà thấy đủ chính là người chỉ cần được chút ít đã xem là đủ; người biết đủ cảm thấy vui vẻ chính là người có nhiều cũng cảm thấy đủ, có ít cũng cảm thấy đủ, có được nhiều thì càng tốt, có được ít cũng không sao, họ không để mình cảm thấy đau khổ, không làm tổn hại đến người khác, đó chính là biết đủ sẽ cảm thấy vui vẻ – tri túc.
Nếu một người lao đầu vào kiếm tiền, không chừa thủ đoạn nào để theo đuổi thành công và tài phúc mà không biết dừng nghỉ sẽ có ngày cảm thấy vô cùng mỏi mệt. Theo đuổi những chân trời viễn mộng khiến ta rất đau khổ, rất căng thẳng, bởi vì khi đã giành được nó ta lại sợ sẽ mất đi, sau khi mất đi thì lại muốn giành được nó, cũng gần giống như việc đánh bạc, mong muốn tất cả những đồng tiền ở túi kẻ khác là tiền của mình, bị thua lại mong thắng, thắng được rồi lại muốn thắng nữa, không bao giờ biết thỏa mãn.
Người thông minh là người biết nên làm và nên nghỉ ngơi hợp lý. Có như thế mới cân bằng cuộc sống và an nhiên, tự tại.
Đồng thời, con người sống cũng phải biết cho đi
Trong cuộc sống này, những gì ta cho đi bằng tình người mới thật sự đúng nghĩa là cho mà không phải là sự trao đổi hay mua bán dưới nhiều hình thức. Tuy nhiên, nếu ta biết cho đi những giá trị vật chất để giúp đỡ hoặc chia sẻ khó khăn cho người khác thì đây chính là cách giúp ta có thể nhận lại được niềm vui và hạnh phúc bởi trong ta không có sự toan tính.
Khi cho đi mà chúng ta không kèm theo bất cứ một điều kiện hay sự mong cầu nào thì chính ngay khi ấy chúng ta đã nuôi dưỡng được lòng từ bi vô hạn. Khi ta cho mà không có sự tính toán thì sự cho ấy mới là cao thượng nên ta sẽ nhận được sự an lạc, hạnh phúc.
Còn một điều nữa, đó là phải học cách buông xuống
Nếu như con người biết buông xả trong đời sống hiện tại. Buông đi những lợi danh, buông đi những hận thù chấp nhặt. Đồng thời xả đi những mưu cầu tính toán cho bản thân, xả đi những “tham – sân – si” trong cuộc sống thường nhật thì sẽ tự tìm thấy cho mình niềm an vui và thanh thản trong tâm hồn.
Bởi khi biết buông xả thì tâm ta mới trong sáng để vượt qua những cám dỗ của tham, sân, si, của mạn nghi ác kiến để rồi nhìn thấy niềm vui xung quanh ta.
Có buông xả được thì lòng ta mới rộng mở, ai nói gì không vừa ý cũng bỏ qua mà không chấp. Nếu ai có làm điều gì xúc phạm cũng dễ dàng tha thứ, mà nếu có giận có buồn thì chỉ một vài phút hoặc một vài giờ, cùng lắm qua một đêm rồi quên hết đi cho đời mình được an vui.
Tham lam là một liều thuốc độc, và dục vọng là con dao hai lưỡi; có một cuộc sống ổn định rồi vẫn muốn theo đuổi sự thoải mái; có cuộc sống thoải mái rồi lại muốn hưởng thụ những vật chất xa hoa…Nếu dục vọng không có điểm dừng thì con người vĩnh viễn không bao giờ cảm thấy đủ, không bao giờ cảm thấy thỏa mãn, và cũng không bao giờ tìm kiếm được niềm vui. Hãy trân trọng những gì bạn đang có, bạn sẽ thấy rằng bản thân mình là người giàu có nhất trên cõi đời này.
Người khôn là người biết “buông bỏ” chứ không phải “từ bỏ"
“Buông bỏ” không phải là “từ bỏ”, bản chất của hai chữ này không giống nhau, kết quả cũng khác nhau. Chọn ‘buông bỏ’ hay ‘từ bỏ’ là cách bạn quyết định cuộc đời mình hạnh phúc hay lụi tàn…
Buông bỏ chính là để trưởng thành, để kiếm tìm những điều tốt đẹp, còn từ bỏ chính là khi người ta nhút nhát tìm chỗ để trốn tránh. Buông bỏ là khi ta đứng bên trên sự việc, còn tự bỏ chính là khi bản thân ta thực sự không buông bỏ được mà phải tìm đến sự trốn tránh. Người khôn biết phải buông bỏ, kẻ dại chỉ có từ bỏ.
Sống trên đời này, nhắc đến chuyện buông hay không buông, tất cả đều xuất phát từ những dục vọng, ham muốn chiếm dụng điều gì đó trong cuộc sống, mà đa phần là tình cảm và hạnh phúc. Hạnh y khói bay đi chỉ trong đôi ba tiếng đồng hồ.
Rồi ta lại khát khao đi tìm và dễ dãi tin rằng một đối tượng nào đó trong tương lai sẽ mang lại hạnh phúc lâu bền hơn. Hạnh phúc luôn là những khao khát lớn nhất của con người, tùy vào hiểu biết của mỗi người qua từng xã hội và từng thời đại mà hạnh phúc được quan niệm 1 cách khác nhau.
Có người họ gặp xui rủi triền miên nên họ quả quyết rằng trên đời này làm gì có hạnh phúc. Còn những người trẻ thì cứ mơ mộng hạnh phúc chắc ở cuối con đường mình đang đi. Và hằng bao lớp người đi gần hết kiếp nhân sinh này mà vẫn không tìm thấy hạnh phúc và đuổi theo nó như 1 trò chơi cút bắt.
Con người vốn dĩ không cảm thấy hạnh phúc là bởi họ mưu cầu quá cao, không bao giờ biết đủ. Và khi không cảm thấy hạnh phúc, nhiều người lại cảm thấy bất hạnh, đau khổ, từ làm khổ mình.
Trên đời này, những gì thuộc về tình cảm là thứ dễ thay đổi nhất. Có những người chấp nhận buông bỏ, mỉm cười, quên đi mà sống, nhưng lại có những người không cam tâm, sống chết vẫn khư khư để rồi tự làm khổ mình. Cho đến cuối cùng vẫn không thể giữ được, mới đau khổ “từ bỏ” và chạy trốn, nhưng có điều làm cách này, suốt đời bạn sẽ chẳng quên được, và sẽ vô cùng đau khổ.
Phật dạy, vui vẻ không phải là một loại tính cách, mà là một loại năng lực trí tuệ. Muốn giải quyết buồn phiền là phải quên đi buồn phiền. Không loạn trong tâm, không kẹt trong tình, không sợ tương lai, không nghĩ quá khứ. Cười ngắm gió mây tan, ngồi yên khi mây lên.
Con người sống trên đời, làm người không cần đòi hỏi, làm việc không cần hoàn hảo, hưởng lạc không được hưởng đến hết. Làm người phải biết dừng lại đúng lúc, đối với người khác là một sự khoan dung, đối với chính mình là một con đường để lui
- Đức Phật dạy, Ác khẩu hay còn gọi là ác ngữ là một trong bốn điều bất thiện thuộc về lời nói (vọng ngữ, ỷ ngữ, lưỡng thiệt, ác khẩu).
⏩THUỐC TRỊ BỆNH TIỂU ĐƯỜNG
Những lời ái ngữ có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng, làm vơi đi tâm trạng buồn bã của mọi người. Và nếu khuyến tấn đúng thời điểm, đúng lúc có thể làm thay đổi suy nghĩ tiêu cực của đối phương.Từ đó, dần dần sẽ làm thay đổi những hành vi và những việc làm bất thiện.
Ngược lại lời nói cũng có thể đưa con người vào vực thẳm của tội lỗi, có thể khiến người ta phải ăn năn hối hận cả cuộc đời. Trong đó lời nói ác ngữ, ác khẩu là một trong những nguyên nhân đưa đến hậu quả như thế.
Ác khẩu, ác ngữ là những lời nói thâm độc, thô bạo, mắng nhiếc, chửi rủa, là những lời lẽ thiếu văn minh, đạo đức trong giao tiếp.
Ác khẩu, ác ngữ là những lời nói thâm độc, thô bạo, mắng nhiếc, chửi rủa, là những lời lẽ thiếu văn minh, đạo đức trong giao tiếp. Tuy nhiên nói nặng lời hoặc lớn tiếng trong chừng mực nào đó không phải là ác ngữ. Nhất là trong quá trình giáo dục con cái của cha mẹ, giáo huấn học trò của thầy cô.
Những lời nói cay độc gây tổn thương tới người đối diện cũng vô tình gây họa cho chính bản thân mình, điều này không phải ai cũng biết. Hãy cùng đọc câu chuyện dưới đây
Một hôm, Đức Phật nhận lời mời của long vương A Nậu Đạt, đưa 500 vị đệ tử đến long cung cho long vương được dịp cúng dường.
Thọ cúng dường xong, Đức Phật đứng bên bờ ao A Nậu Đạt bảo 500 vị đệ tử mỗi người hãy kể lại chuyện kiếp xưa của mình. Lúc ấy có một vị tôn giả tên gọi là La Bi Đề đứng dậy kể rằng:
“Bạch Thế Tôn! Một trong những đời trước của con ở cõi Ta Bà này, gặp lúc đức Như Lai Câu Lưu Tôn giáo hóa ở thế gian, vì tất cả chúng sinh mà tuyên thuyết đủ các pháp vi diệu. Không lâu sau, đức Như Lai Câu Lưu Tôn nhập Niết bàn, người con Phật nào cũng vô cùng buồn thương.
Rất nhiều người cư sĩ tại gia muốn báo đáp ân sâu của Như Lai liền phát tâm xây cất một ngôi bảo tháp 7 tầng với một ngôi chùa lớn để thờ phụng thánh tượng của Như Lai và cũng để cho rất đông các vị tỳ kheo xuất gia có nơi trú ngụ. Do đó, mỗi ngày các vị cư sĩ phát đại tâm ấy đều hội họp nhau chuyên chú vào kế hoạch xây cất công trình vĩ đại này.
Lúc ấy con sống trong một thôn làng gần đó, thấy họ nhiệt liệt thành tâm trong việc xây chùa lập tháp như thế, thì trong tâm khởi lên một niệm vô minh phiền não, đã không tán thán công đức của họ mà còn ganh tỵ với họ nữa. Niệm ác trong tâm đã manh nha thì miệng không ngừng nói những lời ác độc, mắng họ ngu si, phỉ báng công đức của họ. Vì lẽ đó nghiệp tội đã định, khổ báo đã hình thành.
Không lâu sau con qua đời, đọa xuống địa ngục, bị ngọn lửa phiền não đốt cháy cả thân thể. Con kêu khóc, cầu cứu nhưng chẳng ai thương hại, chẳng ai giải cứu cho con. Nỗi đau đớn lúc ấy thật tưởng chừng như không sao chịu nổi! Có lẽ vì sự đau đớn quá thảm khốc như thế nên con đột nhiên sinh khởi tâm hối hận. Nhờ một niệm thiện tâm hối cải ấy nên các khổ báo bi thảm của địa ngục đã kết thúc mau lẹ.
Tuy bỏ được cái khổ địa ngục, nhưng con phải sinh ra làm một người thấp lùn, xấu xí, ai thấy cũng ghét bỏ, xa lánh, thậm chí còn không tiếc lời chửi rủa. Con phải mang thân xấu xí như thế qua mấy kiếp mới xả bỏ được.
Tôn giả La Bi Đề kể xong câu chuyện đời trước của ngài, tất cả các vị tỳ kheo có mặt trong đều vô cùng hoan hỉ vì đã được nghe một bài học sâu xa về nhân quả.
“Chớ thấy việc ác nhỏ mà làm, đừng thấy điều thiện nhỏ mà bỏ qua”. Người tu luyện phải luôn giữ gìn miệng lưỡi, giữ gìn tâm ý, không để rơi vào điều ác. Một lời nói thiện, một niệm tâm thiện đều có công đức vô lượng. Câu chuyện kiếp xưa của Tôn giả La Bi Đề thật xứng đáng là một bài học cho tất cả mọi người suy ngẫm.
Nhất là, trong xã hội hiện nay, một số bạn trẻ online trên mạng xã hộifacebook, twitter,… thường dùng những lời lẽ ác ngữ, thô tục, xúc phạm đến người khác không phải là không có.
Có thể các bạn cho rằng những lời nói này không chỉ một người nào cụ thể, không trực tiếp một ai, thì sẽ không sợ nguy hại.
Nhưng thực tế rất nguy hiểm, không chỉ viết những lời ác ngữ, mà thậm chí chỉ cần nhấp chuột tán thành, ủng hộ những lời ác ngữ đều nguy hiểm cả, vì nhiều lần làm như vậy chính không ai biết xấu hổ, không ai kiểm soát, không ai khuyến tấn nên lâu ngày dài tháng sẽ trở thành một thói quen.
Mà Phật giáo gọi điều này là nghiệp, mà đã là nghiệp thì nó sẽ chi phối đối với đời sống của tự thân người đó. Vì thế, một lời ác khẩu, ác ngữ đều có thể đưa đến hậu quả khó lường.
Trên đời này, cách vượt qua nỗi khổ tốt nhất chính là vạn sự tùy duyên, duyên tới là thật, duyên đi là hư, hư hư thật thật, thật thật hư hư, tất cả chỉ là mây khói phù du.
Đời người ai cũng sẽ trải qua những nỗi bi ai, khổ hạnh, vậy những nỗi khổ ấy là gì, làm thế nào để vượt qua.
Ở đời, có 3 nỗi khổ cũng là nỗi bi ai thường gặp phải nhất, đó là:
1. Cầu bất đắc sở (cầu mà không có)
Cuộc đời ai cũng có những giấc mộng của riêng mình, nhưng không phải ai cũng có thể hoàn thành được giấc mơ của mình. Bởi cuộc sống không ai đoán trước được điều gì.
Trên đời này, cách vượt qua nỗi khổ tốt nhất chính là vạn sự tùy duyên, duyên tới là thật, duyên đi là hư, hư hư thật thật, thật thật hư hư, tất cả chỉ là mây khói phù du. Lấy được muốn quý trọng, mất đi cũng phải quý trọng, quý trọng được vì đó là điều mình muốn, quý trọng mất vì đó là ký ức, là duyên phận.
2. Oán tắng hội (ghét mà gặp gỡ)
Nỗi khổ lớn của đời người là phải gặp gỡ những người mà bản thân ghét bỏ. Nhưng việc bị cho là thống khổ có thể thành không khổ nếu biết buông bỏ lòng hận, cảm hóa chân tâm, cho người khác một cơ hội và cũng là cho chính mình một cơ hội. Ghét bỏ người khác, bản thân ắt hẳn cũng chẳng dễ chịu gì. Vậy tại sao không từ bỏ ân ái, sân si, cho mình thoải mái, an yên.
3. Yêu ly biệt (yêu mà chia tay)
Ai cũng có một người mà ta yêu tha thiết, nhưng không phải cứ yêu là đến được với nhau. Đây chính là nỗi đau, nỗi hối tiếc lớn nhất cuộc đời mỗi người. Người nhà qua đời, bạn bè xa cách, người yêu chia tay, những lần ly biệt thế này sẽ diễn ra trong suốt cả cuộc đời. Tất cả đều là duyên đã an bài, duyên dài hay ngắn, duyên một một kiếp hay chỉ là thoáng qua ai có thể cưỡng lại được.
Nhân duyên dài ngắn đã được an bài, vì thế đừng cưỡng cầu, càng thế càng đau khổ.
Cuộc sống mỗi con người chúng ta chỉ tồn tại trong một hơi thở vậy tại sao chúng ta cứ để tâm mình mãi luẩn quẩn trong “u mê” và “phiền não”?
Nếu như con người biết buông xả trong đời sống hiện tại. Buông đi những lợi danh, buông đi những hận thù chấp nhặt. Đồng thời xả đi những mưu cầu tính toán cho bản thân, xả đi những “tham – sân – si” trong cuộc sống thường nhật thì sẽ tự tìm thấy cho mình niềm an vui và thanh thản trong tâm hồn.
Bởi khi biết buông xả thì tâm ta mới trong sáng để vượt qua những cám dỗ của tham, sân, si, của mạn nghi ác kiến để rồi nhìn thấy niềm vui xung quanh ta.
Có buông xả được thì lòng ta mới rộng mở, ai nói gì không vừa ý cũng bỏ qua mà không chấp. Nếu ai có làm điều gì xúc phạm cũng dễ dàng tha thứ, mà nếu có giận có buồn thì chỉ một vài phút hoặc một vài giờ, cùng lắm qua một đêm rồi quên hết đi cho đời mình được an vui.
Song quan trọng nhất là chúng ta được hạnh phúc, nhận nhiều yêu thương khi biết buông xả, có lẽ đó chính là quy luật và cũng là nghệ thuật sống, mang lại sự bình an cho mỗi người.
Ảnh minh họa.
"Đau khổ tại tâm" và cách buông bỏ
Phật dạy rằng, trong lòng không khuyết thiếu thì được gọi là “phú”, được người khác cần đến, thì được gọi là “quý”. Vui mừng sảng khoái không phải là một loại tính cách mà là một loại năng lượng. Cách tháo gỡ phiền muộn tốt nhất chính là quên phiền muộn.
“Không tranh giành” chính là từ bi.
“Không tranh cãi” chính là trí tuệ.
“Không nghe” chính là thanh tịnh.
“Không nhìn” chính là tự tại.
“Tha thứ” chính là giải thoát.
“Biết đủ” chính là buông.
Tâm không loạn, không bị vây khốn bởi tình, không sợ tương lai, không nhớ nhung quá khứ.
Người ta sống trên đời thường không vui vì nhiều lý do. Nhưng chủ yếu nhất là ba nguyên nhân sau:
Thứ nhất: Quen phóng đại hạnh phúc của người khác.
Thứ hai: Quen phóng đại nỗi khổ của bản thân mình.
Thứ ba: Quen mang nỗi khổ của bản thân mình ra so sánh với nỗi khổ của những người khác, đem khuyết điểm của mình ra so sánh với ưu điểm của người khác.
Tất cả những nguyên nhân trên đều xuất phát từ sự ôm đồm của chính bản thân, hay nói cách khác là thái độ không bằng lòng với bản thân mình, cái gì cũng muốn được, muốn hơn mà không chịu "buông".
Sống trên đời, làm người không nên quá khắt khe, làm việc không cần quá cầu hoàn mỹ, niềm vui không thể hưởng hết, đối nhân xử thế nên hiểu được có chừng có mực, khoan dung đối với người khác chính là cho bản thân mình một phần linh động, một đường lui.